
Tôi với người chưa từng mang quan hệ
Có chăng là, sợi ái trói nghiệt oan
Để riêng tôi hoài vọng mãi cưu mang
Niềm mê luyến chẳng bao giờ thành thực
Tôi biết mình đang xông vào cấm vực
Nhưng tim yêu khờ khạo lắm người ơi
Nó không biết hố thẳm ấy chơi vơi
Nên nhào xuống, rớt rơi vào hoang ngục
Ở nơi đây, con tim trào cảm xúc
Lai láng tình, tình ái biếu người thôi
Ở trong tim nguồn máu vẫn đang trôi
Giòng mạch nóng trong tôi người ngự trị
Người là máu, là tim, là ý vị
Là nồng nàn từ nhịp ái làn hơi
Là linh hồn, là tâm nảo đang bơi
Trong thần trí, nơi đâu người cũng có
Người là mây, là trăng và là gió
Là tinh cầu là hương ý vần thơ
Người là sông là biển rộng vô bờ
Là sự sống, nguồn vui và hơi thở
Nhụy hoa yêu của tôi vừa chớm nở
Đón người vào ngự trị ở bên trong
Chỉ người thôi, tôi ngày nhớ đêm mong
Tôi trao hết những gì tôi trân quý
Dẫu biết rằng tình yêu không hoàn mỹ
Sẽ mang sầu rắc rãi suốt đời tôi
Những giọt buồn rơi rụng xuống bờ môi
Và tâm khảm sẽ lạnh hoài năm tháng
Con tim ngoan bây chừ trong ngục khám
Sợi ái tình mê luyến đọa đày tim
Tôi đớn đau, lúc trời phủ màn đêm
Khi ngày đến nhịp tim dường như nhói
Tôi với người giây oan này đã trói
Chỉ một đầu, rối rém xiết thương đau
Còn đầu kia, người thong thả biết bao
Người chẳng thấu tình tôi trao nồng thắm
Con tim khờ rớt rơi vào hố thẳm
Kiếp đọa đày tình ái đã vương mang
Dẫu xót xa mê đắm có bẽ bàng
Đành cam chịu, muộn phiền tôi nhận hết.
Có chăng là, sợi ái trói nghiệt oan
Để riêng tôi hoài vọng mãi cưu mang
Niềm mê luyến chẳng bao giờ thành thực
Tôi biết mình đang xông vào cấm vực
Nhưng tim yêu khờ khạo lắm người ơi
Nó không biết hố thẳm ấy chơi vơi
Nên nhào xuống, rớt rơi vào hoang ngục
Ở nơi đây, con tim trào cảm xúc
Lai láng tình, tình ái biếu người thôi
Ở trong tim nguồn máu vẫn đang trôi
Giòng mạch nóng trong tôi người ngự trị
Người là máu, là tim, là ý vị
Là nồng nàn từ nhịp ái làn hơi
Là linh hồn, là tâm nảo đang bơi
Trong thần trí, nơi đâu người cũng có
Người là mây, là trăng và là gió
Là tinh cầu là hương ý vần thơ
Người là sông là biển rộng vô bờ
Là sự sống, nguồn vui và hơi thở
Nhụy hoa yêu của tôi vừa chớm nở
Đón người vào ngự trị ở bên trong
Chỉ người thôi, tôi ngày nhớ đêm mong
Tôi trao hết những gì tôi trân quý
Dẫu biết rằng tình yêu không hoàn mỹ
Sẽ mang sầu rắc rãi suốt đời tôi
Những giọt buồn rơi rụng xuống bờ môi
Và tâm khảm sẽ lạnh hoài năm tháng
Con tim ngoan bây chừ trong ngục khám
Sợi ái tình mê luyến đọa đày tim
Tôi đớn đau, lúc trời phủ màn đêm
Khi ngày đến nhịp tim dường như nhói
Tôi với người giây oan này đã trói
Chỉ một đầu, rối rém xiết thương đau
Còn đầu kia, người thong thả biết bao
Người chẳng thấu tình tôi trao nồng thắm
Con tim khờ rớt rơi vào hố thẳm
Kiếp đọa đày tình ái đã vương mang
Dẫu xót xa mê đắm có bẽ bàng
Đành cam chịu, muộn phiền tôi nhận hết.
Nguồn: Haunguyen's Blog
0 nhận xét