Thứ Ba, 28 tháng 7, 2009 0 nhận xét

Nếu anh biết rằng tôi chỉ thương hại anh thôi

Người đăng: Unknown
Chủ đề: , Chủ đề:

Lượt xem:

Có khi nào tôi đã giết chết những tình cảm tốt đẹp mà bấy lâu tôi và anh xây đắp? Tôi có phải là một cô gái rất đáng ghét không?… (Ảnh minh họa)

Anh dẫn dắt tôi đi theo cảm xúc của anh khiến tôi dần bị mê hoặc. Tôi không biết sao lúc ấy mình lại như thế. Chỉ đến khi anh đòi hỏi nhiều hơn một nụ hôn tôi mới bừng tỉnh, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh và bật khóc…

Tôi và Hùng quen nhau rất tình cờ, trong một lần trường tôi tổ chức giao lưu văn nghệ giữa các khoa nhân ngày Nhà giáo Việt Nam. Tôi được khoa chọn đại diện biểu diễn chúc mừng thầy cô vì ai cũng khen tôi có giọng hát hay, truyền cảm. Tôi không ngờ điều ấy đã tạo nên cơ duyên cho tôi và Hùng gặp nhau.

Hùng là Bí thư đoàn trường, anh rất năng nổ, học giỏi lại rất tốt bụng. Bao nhiêu cô gái thầm thương nhớ, ngưỡng mộ anh. Vậy mà một con bé mới chân ướt chân ráo bước chân vào trường như tôi lại chiếm trọn cảm tình của anh. Sau này, khi đã là bạn thân của nhau anh thú nhận: giọng hát cảm động của tôi hôm đó về mẹ đã làm rung động trái tim anh, làm anh nhớ đến người mẹ dịu hiền của mình.

Mẹ của anh đã mất trong một lần về quê thăm ông bà nội, khi anh mới 6 tuổi. Ba anh thương con ở vậy chăm sóc, nuôi nấng anh đến ngày trưởng thành. Khi anh chuẩn bị ra trường, đi làm mà ông vẫn không nghĩ đến hạnh phúc riêng của mình. Anh thương cha vô cùng. Sống trong sự thiếu thốn tình cảm và chăm sóc của người mẹ nên anh sớm trưởng thành, biết lo mọi thứ cho mình, rất chững chạc và người lớn. Anh là người sống tình cảm, ân cần, chu đáo với những người mình thương yêu.

Ở anh có rất nhiều đức tính tốt mà cô gái nào cũng mơ ước nhưng không hiểu sao trái tim tôi lại chẳng có chút rung động nào trước anh. Tôi chỉ coi anh như một người anh trai, không hơn không kém. Điều đó khiến anh rất đau khổ. Dù vậy anh vẫn luôn dành mọi sự quan tâm cho tôi, lo lắng, chăm sóc tôi rất nhiều. Anh bảo tôi hãy coi anh như một người bạn, một người anh. Có khó khăn gì hãy tâm sự để anh được cùng tôi chia sẻ.

Khi tôi quen anh, anh đang học năm thứ tư, giờ anh đã ra trường và đi làm. Tuy vậy tình cảm của chúng tôi vẫn rất tốt đẹp. Tôi luôn nghĩ mình phải cố gắng học thật tốt để mai này còn giúp đỡ gia đình vì bố mẹ đặt rất nhiều kì vọng vào tôi. Nên đến giờ tôi vẫn không dành tình cảm cho bất cứ người con trai nào, kể cả anh. Nhưng có lẽ anh luôn nuôi niềm hi vọng đến một ngày tôi sẽ thay đổi và đáp lại tình cảm của anh. Tôi đọc được điều đó trong ánh mắt anh và thấy tim mình quặn thắt: Vì sao tôi chỉ quý mến anh ? Giá mà tôi có thể yêu anh. Tôi đâu muốn làm anh đau khổ ?

Đợt tết vừa rồi, mẹ tôi bị bệnh nặng. Bệnh viện tỉnh không có đủ thiết bị và bác sĩ chuyên ngành nên đã chuyển mẹ tôi lên bệnh viện tuyến trung ương. Mấy ngày tết, tôi túc trực bên mẹ, vừa lo lắng vừa buồn bã, không biết phải làm cách nào để có tiền phẫu thuật. Hùng luôn ở bên động viên, cùng tôi chăm sóc mẹ. Điều khiến tôi bất ngờ, cảm động và khó xử nhất là anh đã âm thầm đóng tiền viện phí để mẹ tôi được sắp xếp phẫu thuật trong thời gian gần nhất.

Chính vì vậy bệnh tình của bà đã thuyên giảm và qua cơn nguy kịch. Khi tôi biết chuyện thì anh đã nhẹ nhàng bảo: “Em đừng suy nghĩ nhiều, mình là bạn mà, có thể giúp được em và gia đình, anh rất vui”. Anh còn tếu táo để tôi vui: “Anh chỉ cho em vay thôi, khi nào ra trường đi làm, em phải nhớ trả lại anh đấy, cả gốc và lãi nhé!”.

Trước những lí lẽ và tình cảm chân thành của anh tôi đã không thể từ chối, hơn nữa lúc ấy việc quan trọng nhất khiến tôi lo nghĩ là phải chữa khỏi bệnh cho mẹ.

Giờ đây mẹ tôi đã khỏi hẳn bệnh nhưng tôi lại canh cánh trong lòng “món nợ” với Hùng. Tôi không chỉ nợ anh về tiền bạc mà còn nợ anh một tấm chân tình. Đã có lúc tôi nghĩ, hay là tôi cứ thử nhận lời yêu anh, biết đâu tình cảm sẽ đến sau đó. Ý nghĩ ấy thúc giục khiến tôi đã buông trôi cảm xúc của mình trong ngày valentine.

Khi anh đến với một bó hồng đỏ thắm trên tay và ánh mắt trông chờ, hi vọng, khắc khoải… tôi đã thật sự luống cuống và suy nghĩ rất nhiều: tôi không muốn ánh mắt đang lấp lánh niềm vui của anh vì tôi mà phải u buồn, tôi không muốn làm anh thất vọng, tôi muốn đền đáp cho anh, sau bao việc mà anh đã làm cho tôi, hơn nữa tôi muốn cho chính mình một cơ hội.

Với những ý nghĩ đó, tôi đã không phản ứng lại khi anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng và đặt lên môi tôi những nụ hôn cháy bỏng. Anh dẫn dắt tôi đi theo cảm xúc của anh khiến tôi dần bị mê hoặc. Tôi không biết sao lúc ấy mình lại như thế. Chỉ đến khi anh đòi hỏi nhiều hơn một nụ hôn tôi mới bừng tỉnh, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh và bật khóc.

Anh cũng như chợt tỉnh cơn mê, cuống cuồng xin lỗi và lau nước mắt cho tôi. Nhìn anh khổ sở, dằn vặt, tự trách mình lòng tôi lại thấy đau đớn, xót xa. Tôi thương anh một thì tôi lại trách bản thân tôi ngàn lần. Vì sao tôi lại có những suy nghĩ nông cạn như vậy ?

Vì sao tôi lại dễ dàng buông xuôi bản thân mình đến thế ? Nếu anh biết rằng tôi chỉ thương hại anh thôi, anh sẽ đau khổ thế nào, sẽ oán ghét tôi ra sao ? Nhìn dáng anh đau khổ bước ra khỏi khu nhà trọ của tôi trong đêm hôm ấy mà tôi ân hận vô cùng.

Có khi nào tôi đã giết chết những tình cảm tốt đẹp mà bấy lâu tôi và anh xây đắp ? Tôi có phải là một cô gái rất đáng ghét không ? Liệu anh có tha thứ cho tôi ?


Sưu tầm

0 nhận xét

Đăng nhận xét

1. Vui lòng nhập tiếng việt có dấu.
2. Không sử dụng từ ngữ thô tục, trái với thuần phong mỹ tục.
3. Nội dung phải liên quan tới chủ đề bài viết, bạn có thể sử dụng một số thẻ HTML như <b>, <i>, <a>
4. Những nhận xét mang tính chất Đồi trụy, Quảng cáo, Spam hoặc không có tính xây dựng... sẽ bị xóa vĩnh viễn mà không cần báo trước.

[▼/▲] More Emoticons
:)) ;)) ;;) :D ;) :p :(( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| 8-} :)] ~x( :-t b-( :-L x( =))

Comedown's Album

Google Translate

Followers

Cộng Đồng Blogger

Download Terminal MP3 | Thuyết Tiến hóa rộng, ... | Share4VNN | THANH 8X | Lượm lặt Blog | Comedown's Blog Technology EN | Comedown's Blog Technology VN